Lái xe Nguyễn Huỳnh Quân - Tôi an tâm sống khỏe bằng nghề lái taxi

24/09/2015, 10:38
Tài xế Nguyễn Huỳnh Quân, tài 7024, đội 55 là một trong những bác tài có doanh thu thuộc hàng Top chi nhánh 3. Tuy 6 năm lái ở Vinasun nhưng mãi đến năm 2014 anh mới đạt danh hiệu lái xe có doanh thu cao nhì cho nhánh với mức 2.934.000đ/ca trong tổng số 174 ca/năm. Lý giải nguyên nhân “giựt giải” muộn, anh Quân cho biết do những năm trước anh bị thiếu ca vì những biến cố xảy ra trong gia đình, riêng kết quả năm nay vẫn còn là ẩn số.


Lái xe Nguyễn Huỳnh Quân Tài 7024 - Chi nhánh Vinasun Taxi 03
Không đa tài nhưng đa nghề
Để bước chân vào Vinasun có công việc ổn định, mức thu nhập đủ để chi tiêu trong gia đình như ngày hôm nay đời tôi đã trải qua lắm thăng trầm, chìm nổi. Chính vì vậy đã trui rèn cho tôi những đức tính kiên nhẫn, chịu khó, siêng năng giúp tôi trụ được với nghề lái taxi trong nhiều năm nay. Quê tôi ở Tân An - Long An, ba mẹ tôi sinh được 3 người con, tôi là con út trong gia đình, nhà thuộc diện nghèo khó, vì vậy anh chị em chúng tôi đều có ý thức tự lập, tự vươn lên trong cuộc sống để thoát đói nghèo. Năm 1992 tôi lên thành phố làm việc và trải qua nhiều công việc bán than, bán dầu hôi, bán nước đá…, chỉ có vé số là tôi chưa bán. Trong đó, công việc làm công bán nước đá tôi làm cho chủ khá lâu, người ta cũng cho tôi khoảng thời gian trống để học bằng lái xe. Việc đi học bằng lái là do tôi yêu thích và cũng nghĩ lấy tấm bằng để dành “hộ thân”.

Lấy bằng xong tôi vẫn tiếp tục đi bán nước đá cho chủ và tận dụng thời gian trống để lái xe tải cho một anh bạn quen ở Bình Chánh kiếm thêm chút tiền. Thời gian sau tôi thấy với mức lương 300.000đ/tháng tôi có thể kiếm được nếu “ra riêng”. Ngẫm nghĩ nếu trụ ở chợ Thiếc – nơi tôi làm cho chủ sẽ không ổn, dễ mang tiếng là kẻ… phản bội. Thế nên tôi phải đi tìm “vùng đất mới” lập nghiệp, mỗi buổi chiều tôi lóc cóc đạp xe đạp đi dò la ở các chợ, cuối cùng tôi tìm được chợ Tân Phú 2 để bán nước đá.

Lúc mới bước chân vào chợ, tôi cứ ôm góc tư cây đá đi chào hàng khắp chợ. Ngày đầu bán hết góc tư, sau đó tăng dần và có khách mối, tôi trở thành người chuyên bỏ đá cho các sạp cá, quán cà phê trong và xung quanh chợ. Có ngày tôi bán được đến 80 – 90 cây đá, lúc ế cũng khoảng 50 cây. Tiền lời mỗi ngày kiếm được trên 300.000đ, đó là số tiền rất lớn lúc bấy giờ. Nhưng cái giá phải trả cũng khá đắt, tôi phải ôm những cây đá nặng ngược xuôi khắp chợ, dù trời nắng hay mưa người vẫn cứ lạnh cóng, sau này tôi có thuê một cậu phụ giúp, rành việc cậu ấy sai lại tôi, thế là tôi tự làm hết. Đây cũng là khoảng thời gian tôi tích lũy được tiền mua hai mảnh đất, mỗi miếng có diện tích 4x12m tại Q.Tân Phú, một miếng tôi xây nhà ở, miếng còn lại tôi để dành đó.

Nghề bỏ đá theo tôi mãi đến khi gia đình xảy ra biến cố, vợ tôi có tật mê số đề vì vậy bao nhiêu tiền cắc củm tôi mang về đều đội nón ra đi. Đến nỗi tôi cũng đành chia tay miếng đất để bán lấy tiền trả nợ. Thời kỳ “đen tối” này tôi nản chí kinh khủng, bỏ nghề bán nước đá tôi chuyển sang bán thịt heo. Khoảng 4 giờ sáng tôi ra chợ Phạm Văn Hai mua một con heo đã xẻ thịt về bán tại chợ Tân Phú 2 với giá sỉ. Khoảng 9 giờ sáng tôi bán xong hàng, lãi được khoảng 150.000đ. Buổi chiều tôi đi chạy xe ôm kiếm thêm tiền từ 50.000đ đến trên 100.000đ tùy ngày ế hay đắt khách. Tưởng chừng công việc bán buôn ổn định sẽ có chiều hướng khởi sắc, nhưng bán được 2 năm dịch bệnh lở mồm long móng tấn công đàn heo khắp cả nước, khiến chúng “tử vì bệnh”. Bán buôn rơi vào tình trạng ế ẩm, kinh tế gia đình nhỏ của tôi cũng trong tình trạng “khủng hoảng” dữ dội do vợ tôi vẫn mê số đề. Thương mẹ, lo cho hai con tôi lại quay quắc tìm việc mới kiếm tiền lo cho gia đình.

Lái taxi là do… đời đưa đẩy
Thật sự mà nói, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ đi lái xe kiếm sống, bởi vì ngay từ đầu tôi xác định sẽ kinh doanh buôn bán. Thế nhưng cuộc đời đẩy đưa, tôi phải đi lái taxi, trong thời gian đi lái xe ôm, lân la trò chuyện với cánh tài xế taxi tôi biết nghề này sống cũng được. Do là lính mới, tôi chọn hãng nhỏ để học hỏi kinh nghiệm, hơn 1 năm làm việc tôi cảm thấy thật tủi thân khi chứng kiến sự chênh lệch quá lớn giữa hãng taxi lớn và nhỏ. Trong khi Vinasun đi đâu cũng có khách, mình hãng nhỏ lếch thếch theo sau không ai thèm ngoắc vào, khi ở sân bay Vinasun liên tục lướt qua còn mình chả ai gọi. Tháng 8/2009 tôi chuyển sang Vinasun, lượng khách mối cũng đi theo tôi. Bên hãng cũ ngày lên ca tôi kiếm được khoảng 300.000đ, khi qua Vinasun con số này cao hơn nhiều, tôi khoái và ở mãi đến hôm nay. Tính đến nay tôi làm việc ở Vinasun hơn 6 năm, một khoảng thời gian gắn bó không dài nhưng cũng chẳng ngắn. 

Ở trong đội, tôi cũng được đồng nghiệp giúp đỡ, anh em hay chia sẻ khách mối cho tôi chạy, nhờ đó góp phần đáng kể giúp doanh thu của tôi được cải thiện. Thu nhập bình quân hiện nay khoảng 10 – 13 triệu đồng/tháng, có tháng đắt khách hay chạy tăng ca cũng được 14 – 15 triệu đồng. Ngoài ra, tôi cũng có trên 10 khách mối, thỉnh thoảng đi xa người ta lại gọi cho tôi. Bên cạnh đó, tôi chở nhiều nhất là khách điểm đài phát, khách vãng lai. Thông thường buổi sáng nhận ca ở gần khu công nghiệp Tân Bình tôi me chở cuốc mở hàng, xe lăn đến đâu tôi me điểm đến đó. Còn chuyện me từng địa điểm cụ thể thì kinh nghiệm “đấu trường” nhiều năm sẽ cho mình biết những chỗ thường có khách.

Bây giờ tôi thấm nhuần đạo lý phật pháp, cuộc đời là một ẩn số. Bản thân tôi từ một kể trắng tay nghèo khổ nhưng ở tuổi 25 đã có tất cả: nhà cửa, có tiền, vợ con đề huề, làm ăn trôi chảy nhưng đùng cái vài năm sau tôi trở về trắng tay bán đất, hết tiền, gia đình tan vỡ, đổi việc. Nhưng điều an ủi và hạnh phúc là tôi còn mẹ yêu thương lo lắng cho mình, và 2 đứa con thơ ngoan ngoãn, hiểu biết. Những lúc thấy tôi mệt mỏi cháu trai lớn đang học lớp 7 động viên: “Cha cố lên, tụi con không bỏ cha đâu…”, tôi nghe mà lòng ấm áp. Đứa nhỏ đang học lớp 4 cũng ngoan, học giỏi, biết điều kiện gia đình nên cháu chẳng bao giờ đòi hỏi thứ gì. Có lúc chở những gia đình giàu có, con cái tầm tuổi 2 cháu nhà tôi, chúng đòi hỏi cha mẹ mua những món quà đắc tiền, vòi vĩnh ầm ĩ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì hai con của mình rất ngoan, chúng hiểu nỗi nhọc nhằn của cha. Hiện nay mẹ và 2 con chính là động lực lớn để tôi làm việc, tôi cứ chuyên tâm đi làm, tiền đưa về cho mẹ tính toán chi tiêu, tôi không cần phải suy nghĩ.

Sau những biến cố dồn dập, tôi học được nhiều điều từ lời răn dạy của Phật nên giảm được áp lực cho bản thân, tính tình bớt nóng nảy, mình cứ chạy hết khả năng, làm việc hết sức, nếu hôm nào ế doanh thu thấp (dĩ nhiên là không dưới mức công ty quy định) xem như ngày đó mình không có duyên. Thời gian đầu mới vào nghề tôi cũng “học hỏi” đồng nghiệp quăng điểm tứ tung, ai chạy trước tôi là bị quăng điểm thì nay tôi bỏ tiệt tính xấu đó. Tôi để ý mình quăng điểm người ta hôm sau không chạy được, âu đó cũng là luật nhân quả. Nói chung, bây giờ tôi “đầm tính” hơn, vẫn miệt mài chí thú làm ăn, ước mong lớn nhất là luôn có sức khỏe để làm việc, thu nhập ổn định để nuôi con ăn học thành tài. Dù rằng mẹ tôi luôn mong tôi đi bước nữa để có người chia sẻ cuộc sống với tôi nhưng điều đó còn tùy thuộc vào chữ duyên.
Minh Anh 
Trang 7 trên 13 « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »